Vừa qua, Trường Cao đẳng Đại Việt Sài Gòn đã có dịp đến thăm và tri ân cô Nguyễn Thị Bích Nga – một nhân chứng lịch sử sống, người truyền cảm hứng bất tận cho thế hệ trẻ. Hành trình vượt qua đau thương, cống hiến hết mình cho Tổ quốc của cô là bài học quý giá, là ngọn lửa tiếp thêm niềm tin và lòng yêu nước cho sinh viên Đại Việt hôm nay.
Cô Nguyễn Thị Bích Nga mồ côi cha mẹ từ nhỏ, người anh ruột thì thất lạc, còn cô được một chiến sĩ bộ đội nhận làm con nuôi lúc 2 tuổi. Do cha nuôi tập kết ra Bắc năm 1954 và chết 2 năm sau đó vì bệnh nặng, nên mọi gốc gác về người thân ruột thịt của cô đều mù mờ.
Cô nhớ mơ hồ mình sinh năm 1951 nhưng không rõ ngày tháng sinh. Được những người thân của cha nuôi ở huyện Đức Phổ đùm bọc, nuôi dưỡng, cho đến năm 12 tuổi cô vào Sài Gòn mưu sinh. Sớm giác ngộ cách mạng, thoát ly tham gia vào lực lượng bộ đội năm 15 tuổi. Nhận thấy khả năng nhanh nhẹn, tháo vát của cô, tổ chức cử vào căn cứ ở Dầu Tiếng tham gia một khoá đào tạo pháo binh.
Sau đó, cô được phân công về hoạt động tại B8 Biệt động thành Sài Gòn từ tháng 10/1966 nhằm thâm nhập vào nội thành tham gia chiến dịch pháo kích cuộc diễu binh của chính quyền Sài Gòn ngày 1-11-1966.
Trong cuộc đời làm biệt động, cô Nga trải qua nhiều trận đánh lớn nhỏ và được tổ chức giao nhiệm vụ quan trọng là “xạ thủ” gắn liền với khẩu cối 82 ly. Đến giờ, cô vẫn nhớ như in trận pháo kích Sở chỉ huy tướng Westmoreland (tướng chỉ huy quân Mỹ trong chiến tranh ViệtNam) tại Sài Gòn ngày 13-1-1967. “Đó là trận đánh đáng nhớ cả đời”, cô Nga bồi hồi nhớ lại.
Mùa xuân 1967, quân Mỹ và chính quyền Sài Gòn tung lực lượng càn quét, tàn phá tại vùng tam giác sắt (Bến Súc, Hố Bò, Củ Chi). Để lật ngược thế cờ, Biệt động Sài Gòn được Bộ chỉ huy quân khu chỉ đạo tổ chức pháo kích vào Sở chỉ huy của tướng Westmoreland. Cô Nga cùng đồng đội cấp tốc vào nội thành Sài Gòn chuẩn bị trận địa.
Để địch không nghi ngờ, cô cùng một đồng đội đóng vai cặp vợ chồng mới cưới, thuê nhà ở khu vực Vườn Chuối (nằm gần mục tiêu pháo kích), ngày đêm nghiên cứu địa hình, chuẩn bị trận đánh lớn. Sau thời gian điều nghiên, công việc chuẩn bị vũ khí cất giấu trong căn nhà thuê đã hoàn tất.
Đến thời điểm chín muồi, 6 giờ sáng 13-1-1967, từ căn nhà thuê, cô Nga (với vai trò xạ thủ số 2) cùng 3 đồng đội khác bắt đầu sử dụng pháo cối 82 ly pháo kích vào Sở chỉ huy tướng Westmoreland nằm trên đường Phan Đình Phùng cũ (nay là đường Nguyễn Đình Chiểu) với hàng loạt quả pháo liên tiếp rơi vào khuôn viên Sở chỉ huy địch.
Những tiếng nổ dữ dội của pháo kích khiến hàng chục tên lính Mỹ, ngụy thương vong, cả Sở chỉ huy hoảng loạn. Dự đoán bọn địch sẽ truy tìm điểm đặt pháo kích, cô Nga cùng đồng đội nhanh trí cho đặt lại 5kg thuốc nổ vào nơi đặt nòng pháo rồi tẩu thoát.
Khi toán lính ngụy đến khám xét căn nhà trên thì khối thuốc phát nổ làm chết thêm một Phó Ty Cảnh sát ngụy ở quận 3 (cũ) cùng 2 thủy quân lục chiến và một số cảnh sát ngụy.
Sau trận đánh gây tổn thất lớn cho địch, cô Nga bị nhận diện và truy lùng gắt gao. Đến chiến dịch Mậu Thân 1968, cô Nga được tổ chức tin tưởng phân công vào nhóm xạ thủ để pháo kích vào Dinh Độc Lập; tuy nhiên, trên đường vào nội thành, cô bị địch bắt. Chúng biệt giam cô với những trận đòn tra tấn khốc liệt lần lượt từ Trại giam Thủ Đức cho đến Khám Chí Hoà, Trại giam Tân Hiệp.
Trong thời gian này, cô ở chung phòng giam với các nữ tù chính trị nổi tiếng như cô Trương Mỹ Hoa (nguyên Phó Chủ tịch nước), cô Võ Thị Thắng (nguyên Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch). Sau các trận đòn tra tấn dã man, chúng đày cô ra biệt giam trong chuồng cọp ở Côn Đảo cho đến ngày giải phóng mới được trở về Sài Gòn với sức khỏe gần như suy sụp.
Sau giải phóng, dần dần phục hồi sức khỏe, cô được bố trí làm việc ở Ủy ban Nhân dân quận 1, Công ty xăng dầu Thành phố Hồ Chí Minh sau đó chuyển về công tác tại Công ty Vật tư tổng hợp Thành phố Hồ Chí Minh cho đến khi nghỉ hưu sớm vì sức khỏe yếu vào năm 1993.
Cô Nguyễn Thị Bích Nga là nữ pháo thủ của Biệt động Sài Gòn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Cô nổi bật với tính cách cứng rắn, không khuất phục trước kẻ thù. Nhắc đến cô, không ai có thể quên những ký ức đau thương mà cô từng trải qua. Một trong những câu chuyện ám ảnh nhất là lần cô bị địch bắt và tra tấn tàn bạo.
"12 giờ khuya, chúng bắt tôi cùng một người đồng đội lớn tuổi và một cô bé nhỏ tuổi. Họ đưa chúng tôi vào một hầm tra tấn, còng tay và chân, rồi dùng dùi cui đánh vào côn chân tôi. Họ đánh chỉ với một mục đích duy nhất là buộc tôi phải khai báo, nhưng tôi không chịu. Cuối cùng, tôi bị đánh đến ngất xỉu, còn cô bé 16 tuổi và người dì của tôi thì đã hy sinh ngay tại đó."
Đó là những lời cô kể khi nhắc đến những ký ức đau thương mà chính cô và đồng đội đã trải qua. Những lời kể của cô về cuộc tra tấn thật tàn bạo khiến người nghe không khỏi rùng mình, nhưng cũng càng thêm khâm phục nghị lực và ý chí kiên cường của cô. Cô đã phải đối mặt với nỗi đau không chỉ từ kẻ thù mà còn với chính giới hạn của cơ thể trong một đêm mà ánh sáng dường như tắt lịm.
Khi được hỏi về những kỷ niệm thời chiến đấu, cô đã chia sẻ về những ngày tháng lúc ấy: “Cô thấy được những cái kỷ niệm mà để chuẩn bị mà vô Mậu Thân, thì phải nói là không khí của quân và dân mình, phải nói là nó rất là phấn khởi, mà nó tấp nập xe pháo.
Nghĩa là hồi nào tới giờ cô chưa thấy ở trong rừng mà xe pháo đi cả ngày cả đêm không dứt luôn. Bộ đội này kia, nói chung là ai cũng phấn khởi, nói là kỳ này sẽ từ giã rồi gặp nhau ở thành phố Sài Gòn. Thậm chí là bộ đội đi còn bỏ lại balo này kia nọ, chỉ ôm những cái gì mà nó nhẹ nhất thôi với một cái tinh thần coi như là sẵn sàng chiến đấu. Mà ai cũng đòi đi vào chiến đấu chứ không ai chịu ở nhà. Kể cả anh nuôi cũng không chịu ở nhà nữa, cũng đi chiến đấu luôn. Nói chung là khí thế rất là sục sôi, sôi nổi, mọi người đều phấn khởi chuẩn bị lên đường."
Tuy nhiên, khi chiến đấu thực sự bắt đầu, cô chứng kiến sự hy sinh vô cùng lớn lao của đồng đội. Cô nghẹn ngào nói tiếp: "Tới khi mà vô chiến đấu thì các anh mà ở chung với cô, ở đơn vị Biệt động thì cũng hy sinh gần hết. Tập trung là 88 người trực tiếp chiến đấu mà hy sinh hết sáu mươi mấy người rồi… Hy sinh hết 61 người, 3 người mất tích."
Cô nhớ mãi những kỷ niệm trong chiến đấu, đặc biệt là lần tham gia pháo kích cối 82 ly vào Sở chỉ huy của tướng Westmoreland vào ngày 13 tháng 2 năm 1967. Cô nghẹn ngào kể: "Đó là một lần tôi tham gia pháo kích vào Sở chỉ huy của tướng Westmoreland. Cối 82 ly mà chúng tôi sử dụng không có chân, không có đế, chỉ có nòng cối thôi, nhưng đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời chiến đấu của tôi."
Cô cũng chia sẻ về những ngày tháng chiến đấu trong rừng sâu, khi các chiến sĩ Biệt động chỉ biết nhau qua bí danh và đôi mắt, không ai lộ diện danh tính thật.
Với vai trò là nữ chiến sĩ Biệt động Sài Gòn, đã vượt qua bao gian khó, hy sinh những năm tháng thanh xuân tươi đẹp để bảo vệ quê hương, góp phần làm nên những chiến công huyền thoại. Những đau thương mà cô phải gánh chịu, những nỗi mất mát không thể kể hết bằng lời, không chỉ là những vết thương về thể xác mà còn là những ký ức không thể phai mờ về sự tàn bạo của kẻ thù. Tuy vậy, trong từng lời kể của cô, chúng ta không hề thấy sự gục ngã hay sự sợ hãi. Thay vào đó là một niềm kiêu hãnh vô bờ bến, là sức mạnh nội tâm không gì có thể khuất phục được.
Câu chuyện của cô Nguyễn Thị Bích Nga không chỉ là một phần của lịch sử, mà còn là biểu tượng của tinh thần chiến đấu quật cường và không khuất phục của những người con ưu tú của dân tộc Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh ác liệt. Với sự gan dạ và quyết tâm của mình, không chỉ là một phần của quá khứ lịch sử, mà còn là ngọn lửa thắp sáng niềm tự hào dân tộc, là nguồn cảm hứng vô tận cho những ai còn đang khát khao sống, chiến đấu vì lý tưởng của đất nước, vì một Việt Nam hùng mạnh và tự do.